Thô ráp,xù xì nhưng rất dễ tự ái và đổ…quạu, Hữu Dũng đứng đợi rồi đưa mình xuyên qua những dãy hành lang thăm thẳm, vắng vẻ của nhà ga hàng không thủ phủ miền Trung này. Rất chu đáo, sợ mình mệt mỏi, Dũng xách luôn cái vali xăng xái đi trước. “Hùng Nhe và Minh Thanh dặn tui chở ông tới quán đồ biển nào đó, rồi mấy hắn tới sau”, cậu ta vừa nói vừa chở mình chạy vòng vèo qua những đường phố thật sạch, thật rộng rãi của một thành phố đang chuẩn bị cho lễ hội pháo hoa lớn nhất nước. Điện thoại lại réo, đầu kia Trần Việt ồ ồ: “Xuống sân bay chưa, rồi hả, chừng nào ông về Tam Kỳ,…mai hả, ừ, ăn uống chi đó rồi nghỉ cho khỏe đi, sáng mai vô sớm nghe. 7h là phải có mặt lại Café Quê Hương để gặp mặt cho công tác trù bị đó.” Điện thoại lại réo, giọng Nam Anh phấn khích: “ Tới đâu rồi,tụi này còn cách Tam Kỳ 10km nữa, ông mở loa lên để nghe nè…” Tiếng hát vang ầm …Đồng bào ơi ta đã về đây ta đã về đây, lướt qua nắng mưa…Điện thoại lại réo : “Tụi tui đang bày sẵn bàn nhậu rồi. Đợt ni bóp chết Xứ Ủy Nam Kỳ luôn. Há há…”
Cảm giác nôn nao ngày trở về trở thành cảm giác phấn khích rồi quá khích…Ai cũng muốn gào thật lớn, muốn cười thật to, muốn nhảy thật…sung hip hop. Giây phút mong chờ của 26 năm…
Dũng đưa mình vào một quán ở ngã tư Nguyễn Hữu Dật – 30 tháng Tư.Cô bé tiếp viên người Quảng Bình có nước da trắng bóc và má lúm đồng tiền cười hỏi trong ngạc nhiên khi mình đòi ăn mì Quảng. Dạ, quán cháu buổi tối không có mì Quảng chú ạ. Dũng cười, để tui gọi cho ông tô cháo tôm ăn trước lót bụng, tí nữa tụi nó tới chiến đấu mà không có gì trong bụng coi chừng chết đứ đừ.Mới gọi cho Minh Thanh,hắn nói đang phiên trực, chút nữa hắn ra liền.Mạnh Hùng đang dẫn đoàn khách đơn vị bạn về hotel. Mấy ngày nay hắn chạy xơ tóc gáy, uống rụng rốn vì khách các nơi đổ về xem pháo hoa.
Quán sang trọng, người ăn uống cũng đông nhưng không nghe ồn ào, cũng không nghe gào dzo…dzo như trong Sài Gòn. Để xây dựng nên một tên tuổi như bây giờ, Đà Nẵng phải quằn mình trong cơn chuyển đổi. Không đánh giày, không xin ăn, không vé số dạo…Thói thường dân mình hay đứng về phe nước mắt, thấy nghèo nghèo là tội tội, từ tội tội rồi dễ dãi xuề xòa, cuối cùng là một hình ảnh nhếch nhác, bệ rạc cho một thành phố năng động.Cuộc sinh nở nào cũng đau, thà đau một lần để rồi đi vào nền nếp. Không riêng gì mình, mà rất nhiều người vote cho Đà nẵng trước những chủ trương mạnh mẽ, táo bạo, kể cả chủ trương hạn chế nhập cư. Chẳng phải nhiều người mơ ước được sống ở Đà Nẵng đó sao.Nếu dân số cứ tăng cơ học, lại tăng ở phân khúc lao động phổ thông, thậm chí vô nghề nghiệp thì chính quyền nào đảm bảo nổi về mặt an sinh lẫn an ninh.Quyền sinh con là quyền tự nhiên, như luật Dân số KHHGĐ đã nói rõ, tuy nhiên chẳng phải các văn bản dưới luật đều phải hạn chế ở mức 1-2 con đó sao.Để thực hiện điều đó, thậm chí đã phải sử dụng đến biện pháp triệt sản đó sao? Về cơ sở hạ tầng, khó nói được Đà Nẵng hay Bình Dương ai hơn ai, nhưng riêng về mặt an ninh thì Đà Nẵng ăn đứt.Chẳng phải một phần nhờ những chính sách quyết đoán của ông Bí Thư Nguyễn Bá Thanh sao? Nơi nào giải tỏa đền bù cũng gây khiếu nại khiếu kiện, thậm chí đổ máu, riêng Đà Nẵng dân lại khoái giải tỏa đền bù là sao?
Vừa giải quyết xong tô cháo tôm và 2 lon La Rue (bia đường phố chăng?) đôi bàn tay mát rượi của ai đó đã bịt chặt mắt mình.Hihi.Chỉ có hải quan sân bay mới đến vào những lúc người ta không tưởng như thế.Một má lúm đồng tiền và đôi mắt lấp lánh cười trong bộ cảnh phục hải quan, Minh Thanh tranh thủ giờ nghỉ ca đi thẳng từ phòng trực ra quán. Mạnh Hùng (vừa tới trước đó một chút) cười hê hê, nói răng mà bà trẻ đẹp hoài vậy bà.Mà lớp mình càng theo thời gian càng trẻ đẹp hoài đấy chớ. Chiều ni tui ngồi café với mấy mệ như mệ Minh Thanh, mệ Thúy Vân,mệ Kim Ngọc…trời ơi mấy mệ cười nói từ tám đến chín thì thôi, đến 5h30 chiều mới tạm hết chuyện. Kinh.Dễ thương chi lạ. Mà răng rứa mi hỉ, ở đất Đà nẵng này cả hai chục năm, có biết chi mô, có lúc mô ngồi lại với nhau mà uống ly café tâm sự đâu, huống hồ là hỏi thăm,ghé chơi nhà nhau…Thiệt là tuyệt vời. Sướng nhất là mệ Kim Ngọc nói, thôi rứa hỉ, chuyện ngày xưa bỏ hết hết hỉ,chu choa, ngày xưa đi học tui không sợ ai, chỉ sợ mỗi mệ Ngọc.Nghiêm chi lạ, khó chi lạ…
Ngồi tí là Thúy Vân tới.Cười suốt, huyên thuyên suốt.Mi tau răng ri rứa hỉ…hồi nớ hồi ni.Mình như ngập tràn trở lại những ngày vơ vẩn sân trường, bước ngắn dài khấp khểnh những trưa tan học…Mấy cô bé phục vụ, mấy chú bé phục vụ cứ tròn xoe mắt.Thông cảm nhé mấy bé, mấy chú, mấy cô là bạn học cũ, xa nhau cả 26 năm rồi,giờ có chi thông cảm hỉ.Dạ, chúng cháu biết mà.Nhưng tới 10h đêm là phải nghỉ đó.Quy định ở đây là vậy,mấy chú thông cảm.Mình gật đầu cái rụp, lại thêm một sự ngạc nhiên mang tên Đà Nẵng.
(còn tiếp)
BQH.
Filed under: Tạp bút | Tagged: BS Huy, Kỷ niệm 26 năm | 12 Comments »