NGÀY XƯA!!!
Tôi vô cùng thích thú mỗi khi nghe anh kể chuyện ngày xưa, dẫu rằng cái “ngày xưa” ấy cũng có một phần đời của tôi trong ấy…
“Anh kể đi, kể chuyện anh làm ruộng đi, kể chuyện giữ trâu, cắt cỏ, tát cá hồi nhỏ của anh đi…”
“ Anh kể chuyện yêu đương của anh đi, hồi anh mới lớn í…”
Không hiểu sao những câu chuyện của anh lại thu hút tôi đến vậy, cả những lúc hai đứa rong ruổi chở nhau trên đường , hay những dịp về quê anh, cả những đêm hai đứa không là vợ là chồng, mà cứ thầm thì trò chuyện như hai người bạn…cuộc đời phóng khoáng và thi vị của anh cuốn hút tôi, cũng như cái tính trẻ con lẫn đàn bà đầy ma mị của tôi làm mê mẩn anh…Cứ vậy, chúng tôi không khỏi ngạc nhiên khi thốt lên rằng “ kỳ lạ thật, bao năm rồi mà sao mình vẫn chưa chán, khi hàng ngày cùng ăn cùng ngủ mà mỗi cái ôm bao giò cũng là xiết chặt…”
“Anh đó, em nhìn đi, rồi hình dung ra anh của em 20 năm về trước”!
Chao ôi, anh là vậy sao, hình ảnh một anh nông dân tầm 25 tuổi, áo rách quần cũ bạc màu, trên đầu là một chiếc nón cời không thể rách hơn được nữa, trên vai vác một chiếc cuốc đang đứng trên cánh đồng trong mùa cày xới…
Có nằm mơ thì e cũng khg bao giờ hình dung hình dáng ấy sẽ làm chồng em sau 20 năm nữa…
Tôi và anh cùng cười giòn tan, tôi cứ nhìn mãi hình dáng ấy và cố hình dung ra gương mặt anh…cuộc đời không thể biết được chữ ngờ!
6 tuổi, như bao đứa trẻ nông thôn khác, việc đồng áng là điều tất nhiên mà không phải đứa trẻ thành thị nào cũng tin được khi nghe kể….
“Em ơi, không có mang dép đâu, cũng không đội mũ nữa, anh phải dắt trâu đi xa cả gần chục cây số để kiếm những bãi cỏ xanh tốt cho trâu ăn, đứa trẻ nông thôn nào cũng vậy, khét nắng dù tắm rửa, cái mùi nắng, mùi phân trâu như ăn vào da thịt…”
Tôi há miệng nghe anh kể, rồi vùi đầu ngửi tìm cái mùi khét nắng, mùi trâu của anh… Làm gì còn nữa em, may mắn anh đã thoát ly vùng quê nghèo khó để tha phương lập nghiệp, bao năm rồi, mùi bia, mùi thị thành đã khỏa lấp mùi đồng ruộng, nhưng làm sao quên được cái “tuổi thơ dữ dội” ấy!
Những câu chuyện cứ lan man không đầu không cuối, nhớ đâu kể đó. Quãng đường từ quê anh đến thị xã vẻn vẹn 15 cây số, vậy mà ngày xưa, trong trí nhớ của anh, thị xã đó như một cái gì ghê gớm và xa vời lắm. Anh nhớ 10 tuổi tự đạp xe đạp đi vô bệnh viện Thị xã để khám bệnh, cái xe đạp dành cho người lớn, cha mẹ thì bận việc túi bụi, thôi thì con tự đi…
“Anh đừng bịa, em không tin đâu, một đứa trẻ nhà quê mới 10 tuổi làm sao biết đường mà đi hả anh, rồi nói với bác sĩ thế nào..”
Vậy đó em, cái chân anh ngắn củn, đạp mà không chạm cái pê-dan, ẹo qua ẹo lại, mãi rồi cũng đến thị xã, thường thì vào bênh viện vì đau răng, khám xong rồi ghé vô cửa hàng Ăn uống Mậu dịch Quốc doanh làm vài cái bánh rán tẩm đường xung quanh, ngon đến nỗi quên cả đau răng, rồi lóc cóc đạp về”
Sao anh không đi bằng xe buýt?
Anh phì cười, quên rồi à, ngày xưa làm gì có xe buýt, chỉ có xe đờ nôn..
Sao má anh cho anh đi, lỡ xe cộ hay tai nạn thì sao?
Lại quên rồi, ngày xưa ngoài đường có nhiều xe như bây giờ đâu, thi thoảng mới có chiếc xe đò, xe honda không có, ô tô lại càng không, đi trên đường nhựa còn sướng hơn cả đường làng!
Thương anh!
Ồ, tuổi ấy của tôi là cả một khung trời mộng mơ. Thuở đói kém bao cấp ngày ấy, đứa bé tôi vẫn còn được uống sữa, sống không lo âu muộn phiền, không cảm nhận được cái đói khổ của bạn bè cùng lớp. Điều “đau khổ” nhất có lẽ là những buồi trưa tan học mà không chịu về nhà, chui vô vườn cây lá rậm rạp của một ngôi nhà trong xóm của bạn và mải mê bắt bướm, bướm vô kể, bướm hằng hà vô số đủ mọi hình dáng kích thước và màu sắc…mải mê cho đến khi nghe tiếng gọi “ bé ơi!!!” rồi bị anh trai lôi về chắc chắn là vài cái roi lằn đít…Điều “đau khổ” nữa là buổi tối cùng đám bạn trong xóm chơi trò 5, 10 hay tán lon, mải mê đến khuya vẫn chưa chịu về, hay về mà rón rén leo lên giường ngủ “quên” rửa chân, bị anh trai bắt tại trận và…lằn đít!
Giờ tôi vẫn hoài nghi, có hay không đàn bướm đó, bay về đâu mang theo của tôi cả khung trời đầy mộng mơ kỷ niệm, bắt được con nào đè xịt bụng con đó một cách hồn nhiên không áy náy, rồi ép vào cuốn tập học trò..Có lần bị bà chủ vườn, lúc đó tầm hai mấy tuổi, không hiểu sao bị bệnh điên mà lũ chúng tôi luôn khiếp sợ tóm được một đứa và trói vào gốc cây, bạn ơi, có còn nhớ bạn và tôi đã hoảng sợ và khóc lóc như thế nào!?
Tuổi thơ êm đềm khi tập tành cọ tranh để vẽ, vẽ chân dung các vị nổi tiếng có những bộ râu xồm xoàm bằng phương pháp kẻ ô, rồi tự tưởng tượng ra hình hài vóc dáng những cô gái xinh đẹp, rồi đi mua khung về lồng vào treo trên tường, bạn ơi, còn nhớ…!
Tuổi thơ êm đềm sau những giờ chụm đầu học chung, ra vườn hái trái vả, dái mít chấm muối sống giã ớt xanh…Có lẽ cái hương vị chát chát đó là duy nhất mà ta luôn muốn nhớ về, muốn hoài niệm , khác xa những cái chát mà ta đã vấp ngã và thấm thía trên đường đời! Bạn ơi, có còn nhớ, hay những bất hạnh đau thương đã nhấn chìm bạn, tôi như tìm thấy điều ấy sau 25 năm trong ngày gặp mặt đã làm bạn lãng quên cái vị chát của trái Vả ngày ấy, với những màu hồng hồng hay đỏ tựa như nhung ! Tôi vẫn nhìn thấy cái dáng tất bật lo toan vẫn còn nguyên vẹn, tôi nhìn thấy quầng thâm quanh đôi mắt ấy, bạn ơi, hãy hoài niệm để quên đi muộn phiền, bạn nhé, tuổi thơ trong trẻo may mắn của bọn mình sẽ mang lại tiếng cười trong vắt cho bạn như thưở nào!
Tôi yêu anh và luôn háo hức nghe anh kể vì cuộc sống nghèo khó lúc đó là điều duy nhất mà tôi thiếu!
Cả gia đình anh với 8 miệng ăn, làm quần quật quanh năm mà vẫn thiếu, mẹ anh như người “chỉ huy” chống chèo cả gia đình, từ việc nhà đến việc đồng áng để đưa bầy con lần lượt vào đại học. Hình ảnh dáng mẹ liêu xiêu trên cánh đồng, hay gánh cả gánh thóc nặng đi bán kiếm tiền cho anh ra lại trường đại học là nỗi day dứt mà tôi nghĩ bất cứ người con nào cũng mang theo mỗi khi rời chốn quê để đi ra chốn thị thành.
Dù vậy, cái nếp sinh hoạt của gia đình nông thôn ấy vẫn làm tôi ao ước, người cha mặc chuyện đồng áng cho vợ con, yên tâm với vị trí ông giáo làng ngày ngày đến trường và về nhà chỉ biết đọc báo. Tối thứ bảy hàng tuần người anh cả chủ trì cuộc họp kiểm điểm các anh em trong nhà “ thằng cu Tý quét nhà không sạch, thằng Tèo bị điểm kém…vv..” Sau đó là xếp loại A, B tùy theo tình hình. Tôi bật cười vì sự tiến bộ và chỉn chu ấy, và tôi thán phục, có lẽ sự ý thức cao trong vấn đề thay đổi số phận bằng việc học hành đã giúp anh em gia đình anh sau này đều thành đạt và khá giả.
Ước gì ngày đó anh mạnh dạn nói tiếng yêu em ! Ừ nhỉ, có gì là khó đâu, anh dắt em về với nhánh lúa nhành khoai, đi qua cánh đồng vàng ươm mùa gặt, rủ em đi đào khoai nhổ đậu và cảm nhận cái ấm cúng, cái riêng biệt mà em chưa bao giờ cảm nhận được…
(Còn nữa)
Filed under: Tạp bút | Tagged: Anonymous | 27 Comments »